Từ trong ký ức: Những cung đường hoa nắng
Ba Vì qua thu, nàng đông rón rén bước những bước chân đầu tiên chùng chình, lơ đãng. Rừng rực những cung đường trong Vườn quốc gia, dã quỳ khoe sắc. Lạc bước giữa miên man, tưởng đang trôi trên những tấm thảm rập rờn sóng sánh-những cung đường hoa nắng!
Dã quỳ-loài hoa đặc trưng của Tây Nguyên nắng gió giờ đã chu du phía Bắc báo hiệu đông về. Rải rác những sườn đồi, góc núi, mé vườn, bờ ao… rong chơi khắp chốn nhưng không ở đâu lại bạt ngàn và mê mải như ở chốn này. Một con đường mượt mà bất tận, uốn lượn, quanh co, hai bên hai hàng lan can vững chắc ngăn cách núi, vực sâu, hồ lớn… còn một khoảng không bên trong dành cho dã quỳ bung biêng, rực rỡ. Dã quỳ thân mảnh dẻ, nương tựa vào nhau, đan kết sum vầy phô những mặt trời mỏng mảnh. Ngàn vạn thân dã quỳ, triệu triệu bông xòe cánh, như triệu triệu bàn tay thân thiện gọi mời. Sườn dốc nghiêng nghiêng theo những tàng xanh của tán cây, bóng núi, lạo xạo lá khô nghịch đùa với gió.
Hoa Dã quỳ ở Ba Vì (Hà Nội). Ảnh: VnExpress. |
Dã quỳ trước mặt, dã quỳ sau lưng, dã quỳ lưng chừng, dã quỳ chấp chới. Vòng bánh xe cuốn theo nhịp bước của hoa như những câu thơ gieo mùa trong đất để nở ra bài ca năm tháng. Lòng người cũng rộn ràng ca hát theo nhịp nắng trên mỗi đoạn đường. Quãng nào cũng muốn dừng chân để chạm tay vào từng cánh hoa dịu dàng, lơ đãng. Sắc xám của đá tôn lên nét vàng kiêu hãnh. Thỉnh thoảng, một chiếc gương cầu lồi xuất hiện báo hiệu khúc cua, giống như chiếc gương cho những nàng tiên của núi soi mình làm dáng. Những dải hoa nối dài liên tiếp nhưng không đơn điệu vì dáng nương thế núi, vì tầm hoa thay nhau nở. Những bông đã tàn cúi mình thẫm lại, nhường chỗ cho những nụ mới vươn lên, xao xác kể nhau nghe câu chuyện nắng mưa, nhân thế. Và xen giữa những dải hoa là những rừng dã quỳ nho nhỏ. Nhìn từ xa tưởng ai trải tấm chiếu mênh mông vàng ruộm để chuẩn bị cho bữa yến tiệc của sương mù.
Bước vào khu rừng ấy, ngước lên nhòa mắt vì dã quỳ chạm má, chạm môi, chạm cả miền ấu thơ xưa cũ khi lại được hòa vào cỏ cây, đất trời trong khoảng cách gần gụi đến bất ngờ. Càng lên những cung đường cao, sương càng dày, có đoạn tràn cả ra đường, lơ lửng đùa giỡn với khách bộ hành. Ai đó không cầm lòng được trước khung cảnh như chốn bồng lai ấy, giơ cả hai tay để ôm vào lòng khí núi, áp má tận hưởng sắc lạnh se se của rừng đầu đông. Để rồi ngẩn ngơ khi vừa ra khỏi màn sương mờ ảo lại được đắm mình trong thứ nắng thanh khiết, rực trong như mật ong đánh loãng. Thứ nắng pha trộn giữa sắc xanh của bạt ngàn tầng lá từ rìa núi đến vút cao lẫn sắc vàng hắt lên từ những cụm dã quỳ đan quyện. Gió không vi vu, chỉ mơn man trên da như thì thào báo hiệu đã vào đông. Nắng, gió nơi núi rừng đã khác biệt với những kẻ bốn mùa ở dưới xuôi và ở chốn này càng lạ lẫm. Gió lao xao phía những mái tóc đang bay, nắng làm hồng môi má thanh tân, dịu dàng nâng những gót chân đang đuổi theo bóng hoa trên từng góc sáng.
Rời khỏi con đường chính đẹp đến mê lòng, lạc vào những lối rẽ bất chợt còn gặp thêm những rừng hoa muôn sắc, nhà thờ hoang phế và điểm cuối là một ngôi đền mà sắc xanh bao trùm rợp ngợp. Những bậc đá nghiêm ngắn dẫn lên một con đường trong rừng thú vị đến ngẩn ngơ. Đôi dây leo bất ngờ xuất hiện, một cái gốc xù xì ngã đổ vẫn nuôi thân cây nằm rạp mà xanh tốt đến khó tin, một loài cây hoa tím la đà xui xao xuyến. Bỗng nhận ra sức sống bất tận của rừng từ đôi nhánh dây leo miệt mài đến chiếc lá non bé xíu vừa trồi lên trên nách lá đang uống tia nắng tinh khôi vừa chiếu rọi.
Ngược đường trở xuống, bóng nắng mỏng đi đôi chút và sương càng bảng lảng. Tưởng đâu đang lạc giữa Đà Lạt của xứ Bắc. Và lại trôi theo những thảm vàng rực rỡ như thực như mơ. Dã quỳ lặng lẽ dạo lên bản nhạc mùa đông từ những cung đường hoa nắng!
Ý kiến ()