Thành công từ những viên gạch
Với mô hình sản xuất gạch ba banh (gạch không nung), hơn 10 năm nay, anh trở thành chủ nhân của một xưởng gạch có công suất làm ra khoảng 30-40 vạn viên/tháng, tạo công ăn việc làm ổn định cho 7 lao động.
![]() |
Anh Tường (người bên trái) kiểm tra máy sản xuất gạch |
Sinh ra trong một gia đình dân tộc Tày, đông con ở thôn Phai Lay, xã Tô Hiệu, huyện Bình Gia, cuộc sống của gia đình Lương Minh Tường chủ yếu dựa vào mấy sào ruộng nước nên hoàn cảnh kinh tế hết sức khó khăn. Năm 1998, lúc đó mới 16 tuổi, Tường đã ngày ngày phụ giúp bố mẹ kiếm tiền từ nghề đóng gạch ba banh. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, sau khi tốt nghiệp lớp 12, Tường từ bỏ ước mơ bước chân vào giảng đường đại học, cao đẳng mà ở nhà phụ giúp bố mẹ sản xuất kinh doanh.
Vào thời điểm ấy, gạch ba banh là một sản phẩm mới trên thị trường, không nung mà được đóng lại thành khuôn nhất định từ hỗn hợp xi măng trộn với đá dăm. Ban đầu khách hàng sử dụng loại gạch này để xây dựng các công trình phụ, dần dần càng chiếm ưu thế, được đưa vào những công trình lớn như xây dựng nhà ở, trụ sở làm việc. Với giá thành cạnh tranh, rẻ hơn so với gạch đốt lò nên sản phẩm này rất phù hợp với những hộ dân có mức sống thấp, sống ở vùng nông thôn, vì thế gạch ba banh ngày càng được người dân ưa chuộng.
Nắm bắt được nhu cầu thị trường, không chỉ dừng lại ở việc giúp bố mẹ đóng gạch, Lương Minh Tường bàn với gia đình nên mở rộng quy mô nhà xưởng, nâng công suất làm gạch, đầu tư máy móc thiết bị mới để thay thế phương pháp đóng gạch bằng tay. Ban đầu, ý kiến của Tường chưa được bố mẹ chấp nhận bởi để mở rộng quy mô sản xuất, đầu tư máy móc cần có vốn. Hơn nữa sản xuất ra nhiều gạch thì tiêu thụ bằng cách nào. Anh đã trao đổi với bố mẹ “Nếu không đầu tư thì không có lãi, không đổi mới sản xuất thì cơ sở chỉ giậm chân tại chỗ và không có chỗ đứng trên thị trường”. Tường bàn bạc với bố mẹ thế chấp nhà, đất ở vay vốn ngân hàng và người thân để có tiền mua 1 chiếc xe công nông, máy nghiền đá, máy đóng gạch, mở rộng diện tích xưởng từ 200m2 lên 500m2.
Nhờ có sự quyết tâm trên, từ năm 2002 đến nay, số lượng gạch sản xuất tăng từ 500 viên/ngày lên 1.500 viên/ngày. Mẫu mã gạch đẹp hơn, viên gạch chắc chứ không còn bở, dễ vỡ như trước. Để có khách hàng, Tường bán gạch với giá rẻ hơn so với các xưởng từ 500-1.000 đồng/viên; vận chuyển hàng tận nơi; phục vụ nhanh chóng, nhiệt tình, thậm chí cho khách hàng trả chậm đến vài ba tháng. Từ hướng sản xuất kinh doanh đó, cơ sở của anh làm ăn ngày càng có lãi. Trung bình mỗi năm trừ hết chi phí anh dành dụm được 150 đến hơn 200 triệu đồng. Có tiền, anh không ngừng đầu tư phương tiện hiện đại và thuê thêm công nhân sản xuất gạch. Hiện nay cơ sở sản xuất của anh có các loại máy nghiền đá, máy ép gạch với công nghệ tiên tiến nhất hiện nay và 2 chiếc xe tải chở hàng cùng với 7 công nhân là người địa phương với mức thu nhập trung bình 5 triệu đồng/tháng.
Ông Hoàng Đăng Phù – Chủ tịch UBND xã Tô Hiệu nhận xét, cơ sở sản xuất gạch không nung của thanh niên Tường không những bán với giá thành rẻ mà còn thân thiện với môi trường vì không đốt lò. Hàng năm, cơ sở chấp hành tốt việc đóng nộp các loại thuế cho nhà nước. Anh Lèo Văn Hiệp – Bí thư Huyện đoàn Bình Gia cho biết: Những năm gần đây, Tường là gương mặt tiêu biểu của huyện tham dự khá nhiều chương trình thanh niên học tập, trao đổi kinh nghiệm phát triển sản xuất ở vùng nông thôn. Sau các chương trình, anh luôn tích cực phối hợp với đoàn thanh niên huyện, xã chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh đến các thanh niên khác. Cách làm của anh đã chứng minh được lòng quyết tâm, sức trẻ để làm giàu ngay tại trên quê hương mình.

Ý kiến ()